XtGem Forum catalog
Yêu đơn phương
Thứ Bẩy, ngày 20/11/2010, 14:20
- Nói tôi yêu đơn phươngthì nhiều người thật khó tin, vì tôi là cô gái xinh đẹp và giàu có. Cả hai tài sản quý báu này tôi đều được thừa kế từ bố mẹ.
Mẹ tôi thời con gái từng lọt vào top 10 trong một cuộc thi hoa khôi tỉnh. Năm tôi vào lớp 3 thì mẹ tôi qua đời vì ungthư. Rồi khi tôi vào kì 2 lớp 12 THPT thì bố tôi cũng mất vì một căn bệnh hiểm nghèo. Ông để lại cho tôi một căn hộ chung cư rộngthênh thang và hơn 3 tỉ đồng trong tài khoản.
Anh tên là Sơn, nhà ở sátvách với căn hộ của tôi. Sau khi an táng bố tôi, khi mọi người lần lượt ra về tôi mới thấy mình cô đơn khủng khiếp. Cứ mỗi người ra về tôilại thấy căn nhà rộng hơn mộtchút, lạnh lẽo hơn một chút. Anh mua về 1kg quảbồ kết, bỏ vào trong cái chậu nhôm to, để giữa nhà đốt lên. Anh nói mùi bồ kết sẽ xua hết khílạnh đi và căn nhà sẽ ấm cúng trở lại. Đêm, khi mọi người đã ra về hết thì anh vẫn còn ở lại với tôi. Anh đi mua 1 bát phở về năn nỉ: “ Dùsao em cũng phải ăn một chútđể lấy sức ”. Tôi lắc đầu nói rằng không thấy đói. Anh nói: “ Không đói cũng phảiăn. Ăn 1 chút kẻo uổng công anh đi mua về”.
Vì câu nói đó của anh mà tôi ăn được gần nửa bát phở. Cũng nhờ có anh bên cạnh bên cạnh, đêm đó tôi không sợ hãi và thấy đỡ cô đơn hơn. Anh thức với tôi trắng đêm đểgiữ cho ngọn nến trên bàn thờ và những nén nhang không bao giờ tắt. Anh động viên tôi rất nhiều, nói tôi phải cứng cáp hơn, nghị lực hơn và phải đi học càng sớm càngtốt. Về khoản tiền bố tôi để lại trong ngân hàng,anh đề nghị tôi chuyển hết sang ngoại tệvà gửi dài hạn ở đó. Còn số tiền phúng viếng hôm tang lễ anh bảo tôiđể lo hương khói cho bố và lo chuyện học hành của tôi. Tôi thấy anh lớn hơn tôi nhiều lắm, dù anh chỉ hơntôi có 3 tuổi. Anh là sinh viên năm thứ 2 đại học ngoại thương
1290237393-tinh-don-phuong-1
Gần một tuần sau khi bố mất,tôi đi học trở lại (Ảnh minh họa)
Nghe lời anh, gần một tuần sau khi bố mất, tôi đi học trở lại. Anh đến trường bàn với cô chủ nhiệm tổ chức một lớp ôn luyện kiến thức ngay tại nhà tôi với sự giúp đỡ của anh. Cô giáo đã chọn một nhóm bạn gái trong lớp của tôi để tổ chức việc ôn luyện đó. Nhà tôi nhờ đó mà nhiều tiếng người hơn, người bạn bè hơn. Ai đến thăm cũng khuyên tôi là cố gắng họchành, đừng nhẹ dạ cả tin mà trao hết gia tài cho những anh chàng mưu toan đào mỏ. Tôi biết họ nói thế là nhắm vào anh Sơn. Thật tội nghiệp cho anh. Tôi biết anh không có ý định lợi dụng tôi kiếm tiền. Hễ về đến nhàlà anh chạy ngay sang nhà tôi, kiểm tra việc học hành, việc ăn uống, sinh hoạt. Anh bảo cần thứ gì cứ gọi anh, bất kể lúc nào.
Bỗng dưng tôi nhớ anh, chỉ cách một bức tường thôi mà tôi vẫn nhớ, lúc nào cũng muốn nhìn thấy anh. Tôi cũngthi vào trường Đại học ngoại thương, vì tôi muốn học cùng trường với anh, được gần anh nhiều hơn.
Tôi đã đỗ. Trong chuyện này công của anh lớn lắm.Nhưng sau khi tôi đỗ đại học, hình như anh thấy không cần phảigiúp đỡ tôinhiều nữa nên ít sang nhà tôi hơn. Anh càng ít sang thì tôi càng nhớ anh nhiều hơn. Một hôm, lúc đó đãhơn 10 giờ đêm tôi đã gọi anhvà nói rằng em rất buồn và rất sợ khi phải ở một mình. Tôi vui mừng nghĩ rằng sẽ có cơhội để được gần anh hơnvà tôi sẽ nói hết với anhtình cảm của mình. Nhưng tôi chưa nói gì thì anh đã nói trước: “Anh sẽgọi bạn gái anh đến đây và bọn anh sẽ thức với em”.
Tôi sững người, thì ra anh đãcó người yêu. Chị ấy tên là Hà – sinh viên trường Đại học Sư phạm. Chị Hà đến mang theo tráicây để thắp hương trên ban thờ rồi cùng anh Sơnngồi học bài với nhau. Đêm đó gần sáng tôi mới chợp mắt. Khi tỉnh dậy tôithấy anh Sơn và chị Hàmỗi người một cái đi văngnằm ngủ rất say. Phải tin cậy anh Sơn lắm chị Hà mới có thể ngủbình yên đến thế. Tôi đứng yên lặng hàng chục phút, đắmđuối ngắm nhìn gươngmặt người con trai mà tôi thầm yêu trộm nhớ. Song người đó là của chị Hà chứ không phải của tôi