Insane
Mối tình đầu
23-01-2010
Câu chuyện trên đọc xongthấy cảm động quá, post vào đây cho mọi người cùng đọc....
Anh và Tôi cùng nhau lớnlêntrong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớrất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mànhiều lần đánh nhau với bọncon trai trong xóm, có lần cònchảy cả máu nữa ...tôi biếtanh đau lắmnhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từđó đến giờ chưa aiđối tốt với tôi thế cả, anhlà người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tìnhcảm của tôi nhưngchớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người màtôiyêu nhất lại cùng sánh bước,tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữachúng tôi cỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói - Này Nhóc,giới thiệu với em đây là bạn gái của anh. Tôi nghetim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đaunhư thế - Chào em , em là emgái của anh Nhân à ?
Thấy tôi vẫn im lặng , anh lạihỏi
- Em không sao chứ Nhóc?
Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với nhữnggiọt nướcmắt trên mặt,tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cáisự thật phủ phàng đã đếnvới tôi .
Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và tronglúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đãgặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệtlàVinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thểnào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2tháng giữa tôi và Vinh đãcó một tìnhyêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt củaanh, tôi mong mỏi ở nómột sự khó chịu, bực bội bởi nhưthế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gìtôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúcphúc cho tình yêu của tôi và Vinh.
Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệtôi thừa biết sẽ nhận được đáp ánnhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nóitốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quáyêu anh, không một giây phút nào hìnhảnh của anhrời khỏi tâm trí tôi. Tôi đãđi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôichắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu,còn nói cho anh biết là tôiyêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việcmà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi khônghề yêu Vinh, tôi khôngthểnào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chiatay vớiVinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ vềmột người khác.
Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh,tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anhkhông đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi vàtôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen đượcvới cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãivà....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữacó khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...
- A !

Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kiađường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôimới hốthoảng nhận ra rằng người đólà anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu
- Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào
- Em lại đi sang đường màkhông nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé.
Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi. Ngồi bênngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãimãi. Không! Tôi không thểmất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.
- Bác sĩ, anh ấy thế nàorồiạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.
- Cô là người nhà của anhta à?
- Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.
- Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quánặng nên không thể cứu được.
Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, saochuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôilặng người với những giọt nước mắt …
3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngàynào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
- Xin lỗi , em có phải là......
- Là chị? Tôi hơi bất ngờ khigặp chị ấy, người yêu của anh
- Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em.
Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.
- Đây là gì ?
- Nhật ký của Nhân
- Sao nó lại ở chỗ chị ?
- À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại choNhân nhưng
không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em. Dườngnhư thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
- Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi
- Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì làbí mật nữa
- Tùy em vậy, giờ chị phải đichọn áo cưới đây
- Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày
- Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
- Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà
- Là bạn? Thế tại sao lầntrước anh ấy lại giới thiệuchị là bạn gái của anh ấy
- Chị cũng không hiểu vì saoNhân lại giới thiệu nhưvậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em
Chị đi rồi còn mỗi mình tôivới nỗi khó hiểu, sao lại nhưthế, sao anh lại làm thế. Chợttôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay là ngày tôi cảm thấyvui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.
Rồi một trang khác
Ngày...tháng...năm...
Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đãlầm, mộtsự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em,những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôikhông chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cườinói trên sự đau khổ của tôi.
Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của emcũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?
Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vìsao anh không nói với tôisớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằngmặc cho tôi có khóc bao nhiêuđi chăng nữa vàtôi có trả lờiđược tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vịngọt của tình yêu là thếnào?Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôiphải trách aiđây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó?
Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi? Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đờicủa tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắtlại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh làmối tình đầu, làmột kỉ niệm đẹp trong tôi